Sáng nay, tôi chuẩn bị đi tìm một ổ bánh mì thì trời tặng cơn mưa rào. Vừa mở cửa ra là trời cũng bắt đầu mưa. Bản thân lúc đó cảm giác như mọi toan tính đều không qua khỏi ý trời. Ngẫm nghĩ hồi lâu thì chuyển món ăn khác, tìm gần nhà có gì ăn đó. Mưa thì càng lớn, tôi thì càng thèm bánh mì!
Người ta thường dạy nhau rằng vạn vật trong vũ trụ vốn luôn vận động, luôn vô thường. Nếu cố chấp, cố níu thì chỉ càng lao vào u minh, thêm điều bất như ý. Do vậy, không ăn bánh mì được thì ăn món khác. Rồi một ngày nào đó, ta cũng sẽ ăn được lại món này, cũng có thể ở một trạng thái khác. Vốn dĩ bánh mì hay món ăn nào đó cũng đều là tặng phẩm của đất trời này.
Trong hành trình mỗi người, rồi đều phải gặp những cản trở, bất như ý như trời mưa kia. Nhưng bản chất của trời mưa là tưới mát vạn vật; là tuần hoàn trở lại sông biển. Chứ không hề là khó khăn đau khổ cho bất cứ ai. Do bản thân còn quá yếu đuối, nên bám víu lấy cơn mưa để đổ lỗi, để trách phạt. Cứ như Lão Tử dạy, thuận theo tự nhiên mà sống, lùi lại để sẵn sàng bước tiếp!
Cheo Leo, 7.10.2020
Nhận xét
Đăng nhận xét