Sáng hôm nay, vẫn tôi ngồi sau, mẹ tôi cầm lái chở nhau ra sân bay. Tiết trời mát mẻ, đường rộng uốn lượn, dù sau hai hay mười năm nữa, dù lớn thế nào thì tôi vẫn thích ngồi sau như vậy. Vẫn nhớ ngày đó mẹ chở tôi trên Sài Gòn để tìm nhà. Vẫn nhớ những ngày mẹ chở về từ trường, từ lớp học thêm. Và đâu đó trong tiềm thức, hình ảnh một chiếc xe đạp đỏ cũ, hai dè đã tiêu biến, tiếng kêu xẹt xẹt của bánh xe hiện về. Trên con xe ấy, mẹ đã chở tôi suốt những tháng năm tuổi thơ. Dưới gót chân trái của tôi vẫn còn một cái thẹo ngang khi chân bị kẹt vào căm xe đạp ấy. Một cái thẹo của tuổi thơ, "như chiếc gối êm, êm cho tuổi già úp mặt". Hôm nay, tôi trở lại và lại tiếp tục một hành trình của tháng ngày ở Sài Gòn. Quả thật, "tương lai rất mầu nhiệm", sự quay về-nương tựa-và trở lại cũng đã nhiều lần. Nhưng không bao giờ giống nhau, lần này sẽ khác, sẽ phải khác! Như Lỗ Tấn từng viết, chúng ta như con ong con ruồi, có chút biến động lại giật mình bay đi. Nhưng quan ...
"Bình minh tươi cười, tâm bất biến - Hoàng hôn xế chiều, thông thả buông"