Sài Gòn có rất nhiều "đặc sản". Khi chạy xe trên đường, ta sẽ ít nhiều một lần nghe được tiếng còi xe cấp cứu. Mỗi lần đi học trên đoạn Nguyễn Văn Cừ là y rằng sẽ nghe ít nhất một lần. Nhớ đợt đó, thằng em trai từ quê lên thăm, phóng xe chở hắn đi dạo một vòng thì hắn hỏi: "Sao Sài Gòn nhiều xe cấp cứu vậy anh hai? Nãy giờ em đếm được 11 chiếc rồi!". Một âm thanh chứa đựng cái gì đó chạnh lòng lắm, như một sự níu kéo và hi vọng. Một âm vang của sự tranh đấu bảo vệ người thương giữa cận kề nguy hiểm. Sài Gòn đã vội vã, thêm tiếng còi càng thêm vội vã. Ai cũng biết đời là vô thường. Nhưng thực sự chỉ "vượt qua cơn lạnh mới biết quý sự ấm áp, vượt qua cơn đói mới biết quý trọng sự no đủ". Thực vậy, chỉ khi chứng kiến và là chính bản thân tiễn người thân về nơi an nghỉ cuối cùng thì mới biết vô thường an trú. Cũng chính lúc đó, bản thân càng thấm thía chân lí quý trọng từng khoảnh khắc bên người thân thương, thì có vậy vô thường mới thật là vô thường. ...
"Bình minh tươi cười, tâm bất biến - Hoàng hôn xế chiều, thông thả buông"