Nhân dịp bác và anh họ về quê chơi, tôi hú hí họ sáng nay ra biển tắm sớm. Cũng lâu rồi, chắc tầm ba năm, tôi chưa ra biển tắm độ sớm như vậy. Sáng nay, mượn xe của cha, tôi chạy đua với ông mặt trời khi còn chưa tỉnh giấc, chợt thấy mình thật có lỗi với bản thân này. Phải chăng càng lớn người ta càng quên đi những điều bình dị chung quanh mình? Gió từ sườn núi cuộn theo chút sương sớm cứ nhẹ nhàng thoang thoảng. Lâu lâu, một làn gió lại bất chợt lùa vào mũi, làm rợn cả người và run lên như cái chạm đầu tiên của người trẻ khi yêu. Cứ vậy mà lòng người muốn ưu phiền cũng chẳng thể được, muốn vọng tưởng cũng không tâm trí để suy nghĩ. Thành thật, cuộc sống vốn dĩ luẩn quẩn và tuần hoàn, nay ta chợt cảm thấy như về miền tỉnh thức, khẽ chạm được sự an lạc mà bấy lâu nay đã thất lạc. Biển Phú Quốc buổi sáng Biển sóng, có chút gì đó dữ dội mà nhẹ nhàng . Biển mặn, có chút gì đó chát đều vòm miệng. Biển bao la, có chút gì đó xa xăm mà hi vọng. Biển hiền hoà, có chút gì đó ho...
"Bình minh tươi cười, tâm bất biến - Hoàng hôn xế chiều, thông thả buông"