Ly cà phê khởi đầu năm mới Tròn một tuần kể từ khi tôi trở lại Sài Gòn, tiếp tục hành trình của mình. Sáng nay, một cơn mưa không quá lớn nhưng đủ làm ướt mọi nẻo đường, không quá to nhưng đủ đánh thức cả thành phố. Như tự thưởng, tôi về lại quán cũ, vẫn li bạc xỉu và những bản nhạc quen thuộc sau bao ngày bận rộn. Trong đời, chắc ai cũng mong rằng sẽ luôn có một báo thức, như cơn mưa buổi sáng nay, để nhắc ta trở về, hoặc dừng lại để nghỉ ngơi. Hoài niệm, là người bạn của những kẻ cô đơn? Khi một mình, những kỷ niệm của quá khứ cứ trở về nhưng những thước phim. Đôi khi ta chợt cười thầm, xong lại trầm ngâm bởi ký ức tựa như mới xảy ra. Mới vì không gian ta đang ở, vì thời gian ta đã về. Hoài niệm không phải để tiếc nuối hay đau khổ, mà hoài niệm để cho cuộc sống này được tuần hoàn. Có hoài niệm, ta mới biết chân quý hiện tại. Có hoài niệm, ta mới hiểu được tương lai. Dẫu sau, những ngày nắng gay gắt mới làm ta quý cơn mưa sáng nay! Cheo Leo, 8g20 thứ bảy ngày 16 tháng 5 năm...
"Bình minh tươi cười, tâm bất biến - Hoàng hôn xế chiều, thông thả buông"