Gần cuối năm nên thời tiết cũng dịu mát hơn, làm cho bản thân thèm được xê dịch, vi vu ra khỏi cái ghế, căn phòng cũ kỹ. Nhưng cũng khi ấy, trong đầu lại tự hỏi là sẽ đi đâu, làm gì và rồi thế nào nữa. Vì nào giờ, ẩn sâu trong bất cứ hành động nào đều phải có mục đích, động cơ. Thật khó khăn, mâu thuẫn khi vừa muốn đi và được đi nhưng lại chẳng biết đi đâu. Cũng có thể do có quá nhiều điểm đến, quá nhiều lựa chọn nên họ do dự chẳng thể quyết định. Chắc lúc ấy, người ta sẽ bám víu và lựa chọn theo một ai đó, như những con tàu hay có hoa tiêu để chỉ dẫn. Ở một gốc độ nào đó, ta có thể cho rằng, nương tựa là yếu kém, là lười nhát. Nhưng hơn hết, bản chất của mọi quyết định luôn là sự lựa chọn. Chắc họ cũng dũng cảm lắm khi quyết định như vậy. Thông thường, trước khi đưa ra một quyết định nào đó, người ta phải cân nhắc nhiều thông tin để tìm ra sự tối ưu nhất của mọi phương án. Chốt lại, quyết định như một bước chuyển giữa các hành động để tạo ra một biến đổi mới. Song, dù quyết định ...
"Bình minh tươi cười, tâm bất biến - Hoàng hôn xế chiều, thông thả buông"