16h30: Tôi thi xong và bắt xe đến sân bay 17h00: Tôi đến sân bay và làm thủ tục 17h10: Tôi được thông báo cửa máy bay đã đóng, không nhận hành khách; Tôi chưa kịp phản ứng gì thì lại nhận được lại phản hồi "chạy ngay lên cửa số 8". Tôi chưa xác định được ai đã nói thì bản năng đã vội chạy đi. Tôi chạy - Run Tuan Khoa - chỉ biết chạy đến cửa an ninh - rẹt rẹt nhanh như cắt đến cửa lên xe buýt. Lúc này, tôi chưa thấy mệt, mà đang ở đỉnh của vinh quang khi vừa chiến thắng với thời gian. Tôi thề, trải nghiệm một lần thế là đủ! 17h20: Tôi lên xe buýt để trung chuyển ra sân bay; lúc này tự nhiên mới chợt nhớ ra là mình phải mệt, mệt thiệt! 17h30: Tôi ngồi yên vị trên máy bay với một bạn nước ngoài. Chào hỏi xong tôi lại quay về việc mệt của mình. 17h35: Vẫn còn thở hì hục 17h50: Vẫn chưa bay và tôi vẫn thở. 18h07: Chợt nghĩ ra phải viết lại hành trình "dị" này mới được! 18h20: Tôi đọc câu chuyện "Quán rượu" của Lỗ Tấn - chưa xong thì đã hạ cánh. ...
"Bình minh tươi cười, tâm bất biến - Hoàng hôn xế chiều, thông thả buông"