Sài Gòn, chiều mưa chủ nhật ngày 8/9/2019 Lần gần nhất tôi viết về chuyện tình yêu có lẽ là hai năm về trước. Tôi cũng không nhớ rõ cảm giác chinh phục người mình "cảm nắng" trong hai năm sinh viên vừa rồi. Chúng thật mờ nhạt, huyền hoặc như cách nó đến và kết thúc. Hôm nay cuối tuần, tôi lại ngồi ở Cheo Leo, nhâm nhi ly cà phê nóng; mưa lớn nặng hạt lấn át cả tiếng nhạc của quán. Tôi gấp cuốn sách lại nhìn ra cửa xa xôi, cũng không biết làm gì. Đôi khi mình làm cái gì đó vốn dĩ là như vậy, không chủ đích gì khác. Cũng giống như tình yêu, mọi thứ như là vậy, cái thực chất hiện hữu mà không vọng ảo. Có tin nhắn thằng bạn tới, tin nhắn khá nhiều nhưng tóm gọn là hắn-đang-thất-tình. Tôi từng thấy hắn buồn nhiều, chuyện lớn nhỏ cũng đã cùng qua và chúng tôi thường chấp-cánh-bay những nỗi buồn bằng những bữa ăn. Nên tôi hỏi hắn đang ở đâu và tôi sẽ qua. "Không say không về mày ơi." - Hắn nhắn. Lúc cấp ba, cũng có một thằng bạn cũng buồn chuyện tình cảm, cậu ta...
"Bình minh tươi cười, tâm bất biến - Hoàng hôn xế chiều, thông thả buông"