Bụp bụp bụp Trong đêm tối, tôi và con vi tính vẫn đang cặm cụi miệt mài với mớ văn bản thì đột nhiên con chó ở nhà sủa lớn tiếng. Vài giây sau đó là vang vọng âm thanh: bụp bụp bụp... xé tan cả một bầu không gian khuya tịch lặng. "Năm mới rồi" - tôi thốt lớn lên. Vẫn đang chiếc quần sà lỏn, tôi quơ lấy cái áo khoác và chùm chìa khoá để chạy ngay ra đầu hẻm xem cái "khoảnh khắc" bụp bụp. Và lần thứ 3 tôi được xem pháo hoa ở Sài Gòn, Sài Gòn đẹp thật! Gió nữa đêm thật lạnh và buốt. Không biết có phải cái sự cô đơn đã làm gió thêm lạnh, khiến người ta run cả người. Trong phút chốc, ta lại nhớ đến hơi ấm của gia đình, một hơi ấm của sự an toàn, vững chãi và nương tựa. Một lúc nào đó, tôi có suy nghĩ hối hận vì đã chạy ra ngoài để rồi phải đối mặt với cảm giác đáng sợ này. Hơi thở và nhịp đập con tim Lúc này đây, nguồn năng lượng duy nhất được tạo ra có lẽ duy chỉ từ con tim và hơi thở của chính mình. Tôi cảm được nó, luồng khí ấm áp, căng tràn trong lồng ngực. Tôi...
"Bình minh tươi cười, tâm bất biến - Hoàng hôn xế chiều, thông thả buông"