(Trích từ sách Những giai thoại Thiền sư) Hai ngàn năm trăm năm trước, Thiền đã xuất phát từ một huyền thoại và thơ mộng. Vẻ đẹp đó nhẹ nhàng như khói sương, kinh điển đại thường đã ghi lại giai thoại này như sau: Trong Đại hội Linh Sơn, trước mặt tất cả môn đồ và tín hữu, đức Thế Tôn (Phật Thích Ca Mâu Ni) đã nhón tay nhặt lấy một cành hoa đưa lên cho mọi người cùng xem. Lúc đó ai nấy đều im lặng vì không hiểu đức Phật ngụ ý gì. Chỉ thấy Tôn Giả Ca Diếp "chúm chím miệng cười". Thế bèn nói rằng: "Ta có chính pháp nhãn tạng, Niết Bàn diệu tâm, thực tướng vô tướng, vi diệu pháp môn, bật lập văn tự, giáo ngoại biệt truyền, đều giao phó lại cho Ma Ha Ca Diếp. Đức Phật chỉ vỏn vẹn truyền lại mấy câu trên, thế nhưng lời nói của người đã khiến cho chúng ta những sự liên tưởng rất đẹp. Bắt đầu của Thiền chỉ có bấy nhiêu, ngoài những lời nói này thì Thế Tôn không giao lại cho Ca Diếp một tín vật nào khác cả. Cứ mỗi lần nghĩ đến sự bắt đầu của Thiên, tôi bất chợt có một ...
"Bình minh tươi cười, tâm bất biến - Hoàng hôn xế chiều, thông thả buông"