Trước lúc đi du học, nhìn mấy tấm hình trời tuyết mùa đông thích lắm. Bởi vì cả một không gian đồng nhất một màu trắng tinh khôi, đặc trưng riêng biệt của chính mùa đông. Do vậy, lúc ấy tự nhủ phải có vài kiểu hình để lưu lại, biết mấy lần có cơ hội vậy đâu. Thế vậy mà chờ hết cả mùa đông, chẳng thấy tuyết đâu. Đúng lúc không còn mong đợi, trông ngóng dự báo thời tiết thì tuyết bắt đầu rơi. Thiên nhiên thật thú vị! Những ngày đông ở Anh vừa lạnh, vừa buồn. Trời thì mau tối, cây cối thì trơ trụi, tạo nên một không gian xám xịt. Cũng chính vì lí do ấy, khi tuyết rơi như tô điểm cho đất trời mùa đông một sự tươi mới, khác lạ. Nhưng bản chất của mùa đông cũng rất đẹp, rất ý nghĩa. Vẻ đẹp ấy chính là sự quay về, phục hồi và tuần hoàn. Trời đất không thể mãi lộng lẫy với vẻ đẹp của mùa xuân hay sự năng động của mùa hạ. Do vậy, cần lắm một mùa đông để tạm dừng lại, tạm buông bỏ, không tất cả, nhưng hầu như là mọi thứ đặc trưng nhất của chính mìn...
"Bình minh tươi cười, tâm bất biến - Hoàng hôn xế chiều, thông thả buông"