Ngày 20 tháng 11 năm nay rất đặc biệt, rất thiêng liêng mà nhiều cảm xúc khó lột tả. Từ những giây phút tưng bừng lên tật nốc nhà, cho đến những nỗi nhớ xa xôi, trống vắng một vài người. Số phận đã an bài điều đó. Nhưng hơn hết, tôi chợt nhận ra, đây là ngày Nhà Giáo cuối cùng của những năm tháng học sinh ngây thơ, vô tư. Mai kia, trên giảng đường Đại học hay trên bục giảng sự nghiệp sau này, ngày Hiến Chương năm nay sẽ không bao giờ phai nhòa đi. SỐ PHẬN Mặt trời kia mọc rồi cũng sẽ lặn. Cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn. Cũng chính số phận đã an bài điều đó. Cả một hành trình đi học của tôi cho đến nay, chưa có bất cứ điều gì là làm tôi phải hối tiếc. Từ những người bạn mà tôi đã gặp, cho đến những “Ân sư” đã dạy và truyền nhiệt huyết. Tất cả đã di dưỡng tâm hồn, giúp tôi khôn lớn và góp thêm sức mạnh cho những chặng hành trình phía trước. Nhưng có lẽ, cũng vì đã sắp đến lúc tôi phải đến một chặng đường mới, nên trong tôi luôn bồi hồi xao xuyến với những kỉ niệm. Còn đó những ...
"Bình minh tươi cười, tâm bất biến - Hoàng hôn xế chiều, thông thả buông"