Duyên Hồi nhỏ, sợ uống cà phê lắm, vì thấy nó đen đen mà vị lại rất đắng, tựa như thuốc vậy. Nhưng lớn lên, có thể vì học nên cũng tập tành uống thử, với hi vọng tỉnh táo nhai đóng bài vở, riết thành khoái cà phê. Tôi rất thích uống Cappuccino. Bản thân cũng không biết lí do, nhưng có lẽ, vì mỗi lần uống ẻm là những kí ức từ thuở "xa xưa" cứ ùa về, không sao cản được. Cappuccino Nhớ Cách đây vài ba năm, mỗi tối tầm chín giờ, mẹ thường rước tôi về từ lớp học Tiếng Anh. Trên đường về, cứ độ khoảng thời gian này là đâu đó cứ thoang thoảng một mùi hương rất lạ. Thoạt đầu nó xông thẳng vào mũi, khó chịu lắm. Nhưng tối nào cũng ngửi, thành thử cũng quen, thấy thinh thích. Đến giờ tôi mới biết đó là mùi của cây hoa sữa. Giờ, mẹ không rước nữa, một mình đi học, hoa sữa tỏa mùi, thấy nhớ.... Tiếc Cà phê đúng tệ thật, làm người ta sống lại những kí ức tuổi thơ để rồi sự nuối tiếc trỗi dậy, cứ thao thức trong lòng. Vũ trụ cứ vận động, trái đất cứ tuần hoàn quay...
"Bình minh tươi cười, tâm bất biến - Hoàng hôn xế chiều, thông thả buông"