Biển ngộ lắm! Vạn vật trong vũ trụ, kể cả hạt bụi đều có cho riêng mình những nét đẹp huyền diệu, rất bí ẩn. Biển cũng vậy, chỉ vỏn vẹn có nước, có bờ thế mà thật kì vĩ, chứa đựng nhiều khung bậc cảm xúc. Thành thử khi chiêm ngưỡng, chẳng lần nào cảm giác giống nhau. Có lẽ vì bầu trời kia: khi rọi sáng, khi âm u; hay lòng người: khi an lạc, khi phiền não? An Uống một ngụm nước mía, mắt nhắm lại, hai tay dang rộng từ từ cảm nhận khoảng không gian yên bình. Tai lắng nghe những tiếng rì rào của biển, tiếng gọi của thiên nhiên, của vũ trụ bao la. Đặt tay lên tim, bản thân cảm thấy thật hạnh phúc, thật may mắn khi được sống, được trở về với biển như đứa con thơ ùa vào lòng mẹ. Biển hiền hoà. Biển bao la. Biển đã nhân đôi niềm an lạc. Biển đã dạy ta biết quý trọng sự sống này. Biển thật kì vĩ! Phiền Mặt trời buông tối, mây che tít cả một vùng biển rộng lớn. Mắt dõi theo những ngọn sóng vỗ vào những tảng đá, một cách giận dữ, cuồng nộ. Những bọt biển trắng xoá bay vút lên cao,...
"Bình minh tươi cười, tâm bất biến - Hoàng hôn xế chiều, thông thả buông"