Khi chất tích đủ lượng sẽ biến đổi. Nước khi đun đủ nóng sẽ bốc hơi, đủ lạnh sẽ hoá rắn. Vốn dĩ có vận động nên mới có quả vậy. Lại thêm vạn vật trên đời luôn vận động, trong chính nội tại của nó, nên phải luôn có quả. Ví như mặt trời cứ mọc rồi lặn, nước đi rồi cũng về lại bể tuần hoàn vậy. Đời người, khi đã còn sống, tựa như vận động, nên luôn phải có quả. Quả đó có khi thật hạnh phúc, có khi thật phiền não. Muốn không có cũng không được, do ta luôn vận động mà. Song, phải chăng cọi rễ của mọi quả đều là buồn, là vui hay cả buồn lẫn vui. Đời mặc nhiên cho ta một quả, vô hình vô tướng. Do ta tiếp nhận, đưa vào tư duy cảm xúc của mình, như nước đưa vào một cái khuôn, rồi tạo ra cái hình, cái tướng. Chứ sự thật mọi quả đều chẳng có chi là buồn hay vui cả. Vậy không thể cản những điều bất như ý, phiền não xảy ra được. Vì còn sống, tất phải còn gặp. Nhưng làm sao phá được cái khuôn, để thấy được nước chỉ là nước. Như Lão Tử bảo rằng cứ thuận theo tự nhiên vậy. Chất tích đ...
"Bình minh tươi cười, tâm bất biến - Hoàng hôn xế chiều, thông thả buông"