Sài Gòn, ngày 20 tháng 8/2018
Một buổi sáng ở Sài Thành như bao ngày, không có gì đặc biệt. Tôi vẫn cùng với hắn, chiếc xe máy 50cc, trong chiếc quần sọc, cái áo thun trơn ngã màu và đôi dép lào, lại nghêu ngao khắp nẻo đường. Ừ thì trời có nắng, đường có bụi, cơ mà bánh xe cứ quay tròn, chân người cứ bước trên những cung đường quen thuộc. Mệt thì nghỉ, đói thì ăn... xe vẫn chạy, ta cứ là ta.
Con người ta khi phiền muộn hay bận tâm một việc gì thường chỉ muốn gói ghém tất cả lại, rồi "gửi" chúng nó đi đâu đó, hoặc cất một nơi, hoặc "chôn" thật sâu. Lâu lâu lại bất chợt tìm lại, trong vô tình, những nỗi đau và phiền muộn cũ kĩ đó. Rồi bản thân tự bùi ngùi, tự cảm một thứ gì đó thật khó tả. Bởi lẽ, ta cứ tưởng, đôi khi là tin rằng ta đã bỏ tất cả rồi, nhưng không phải vậy...
Đôi khi tôi vẫn cứ nhớ những ngày đầu, độ tháng này, khi lên Sài Gòn. Khi ấy, biết bao hoài bão và dự định cho tương lai, với niềm hi vọng bơi ra "biển rộng trời cao, ta vẫy vùng". Hôm nay, tôi sắp về nơi tôi bắt đầu....
Cũng vì lẽ đó, biết bao kỷ niệm thời ấy, vui có, buồn có lại cứ ùa về trong một miền kí ức. Trong phút chốc, như chính ta trở về, mang những trải nghiệm và tri thức học được, để rọi soi bản thân mình. Để hạ đi cái bản ngã, cái lợi cá nhân và cả tham-sân-si vốn có.
Sau này, tôi sẽ kể học trò của mình nghe hành trình một năm này. Một hành trình khởi đầu để kết thúc, kết thúc để khởi đầu một hành trình. Một hành trình vực nguồn lý tưởng, biết và hiểu nguồn chảy con tim của mình. Một hành trình được du hí, rong ruổi khắp nơi với nhiều bạn bè năm châu. Một hành trình với sự gắn kết những người bạn tri âm, tri kỷ.
Đường còn dài, tuổi trẻ là phải đi tiếp thôi. Một chương mới đang đợi phía trước.
Một buổi sáng ở Sài Thành như bao ngày, không có gì đặc biệt. Tôi vẫn cùng với hắn, chiếc xe máy 50cc, trong chiếc quần sọc, cái áo thun trơn ngã màu và đôi dép lào, lại nghêu ngao khắp nẻo đường. Ừ thì trời có nắng, đường có bụi, cơ mà bánh xe cứ quay tròn, chân người cứ bước trên những cung đường quen thuộc. Mệt thì nghỉ, đói thì ăn... xe vẫn chạy, ta cứ là ta.
Con người ta khi phiền muộn hay bận tâm một việc gì thường chỉ muốn gói ghém tất cả lại, rồi "gửi" chúng nó đi đâu đó, hoặc cất một nơi, hoặc "chôn" thật sâu. Lâu lâu lại bất chợt tìm lại, trong vô tình, những nỗi đau và phiền muộn cũ kĩ đó. Rồi bản thân tự bùi ngùi, tự cảm một thứ gì đó thật khó tả. Bởi lẽ, ta cứ tưởng, đôi khi là tin rằng ta đã bỏ tất cả rồi, nhưng không phải vậy...
Đôi khi tôi vẫn cứ nhớ những ngày đầu, độ tháng này, khi lên Sài Gòn. Khi ấy, biết bao hoài bão và dự định cho tương lai, với niềm hi vọng bơi ra "biển rộng trời cao, ta vẫy vùng". Hôm nay, tôi sắp về nơi tôi bắt đầu....
Cũng vì lẽ đó, biết bao kỷ niệm thời ấy, vui có, buồn có lại cứ ùa về trong một miền kí ức. Trong phút chốc, như chính ta trở về, mang những trải nghiệm và tri thức học được, để rọi soi bản thân mình. Để hạ đi cái bản ngã, cái lợi cá nhân và cả tham-sân-si vốn có.
Sau này, tôi sẽ kể học trò của mình nghe hành trình một năm này. Một hành trình khởi đầu để kết thúc, kết thúc để khởi đầu một hành trình. Một hành trình vực nguồn lý tưởng, biết và hiểu nguồn chảy con tim của mình. Một hành trình được du hí, rong ruổi khắp nơi với nhiều bạn bè năm châu. Một hành trình với sự gắn kết những người bạn tri âm, tri kỷ.
Đường còn dài, tuổi trẻ là phải đi tiếp thôi. Một chương mới đang đợi phía trước.
Nhận xét
Đăng nhận xét